Lần đầu tiên trong sự nghiệp, Jose Mourinho đã biết thua ở trận ra quân Champions League.
Stamford Bridge, nơi ông từng bất bại 64 trận liên tiếp trên sân nhà ở
lần đầu dẫn dắt Chelsea, đã sập xuống chỉ sau 5 trận ở lần thứ hai.
Nhưng thất bại với Mourinho vào thời điểm này hoàn toàn chỉ có tiêu cực?
Thất bại trước Basel cũng đã chấm dứt chuỗi 29 trận không thua trên
sân nhà ở vòng bảng Champions League của Chelsea. Và nên nhớ rằng đó mới
là thắng lợi thứ ba của Basel trong 16 lần làm khách tại Champions
League.
Đó thật sự là một thất bại không tưởng, vì chúng ta đều biết ông
Mourinho bảo vệ tỉ số giỏi như thế nào. Trước một đội bóng mạnh cỡ
Barcelona trước đây, HLV người Bồ còn có đối sách phòng ngự thích hợp,
đừng nói là một đội chiếu dưới và đang chơi trên sân khách như Basel.
Khi Oscar mở tỉ số, tưởng như số phận của đội bóng Thụy Sĩ đã được định
đoạt rồi.
Mourinho thiếu hợp lý trong sử dụng nhân sự
Nhưng cũng có những dấu hiệu cho thấy rằng Mourinho đang cố thay đổi
những thói quen cũ, và thất bại này là hệ quả của sự thay đổi ấy.
Khi Mourinho muốn tấn công
Hãy nhìn vào đội hình xuất phát của Chelsea: Cech – Ivanovic, Luiz,
Cahill, Cole – van Ginkel, Lampard – Hazard, Oscar, Willian – Eto`o.
Đó là một đội hình không cân bằng theo các lý thuyết chiến thuật, chứ
chưa nói đến theo triết lý chơi bóng rất an toàn của Mourinho. Với Cole
thường xuyên dâng lên ở cánh trái, trong khi van Ginkel và Lampard đều
là mẫu tiền vệ con thoi, nhân lực tấn công của Chelsea trong một pha
bóng có thể lên đến 7 người. Và tất nhiên, khi bị tấn công hoặc phản
công, đội bóng áo xanh chỉ còn Ivanovic, Luiz và Cahill là những cầu thủ
phòng ngự thật sự.
Nếu là một Mourinho như chúng ta biết, ít nhất sẽ có một tiền vệ
phòng ngự được ra sân từ đầu, hoặc sử dụng John Obi Mikel, hoặc đưa John
Terry về chơi trung vệ và đẩy David Luiz lên đá tiền vệ trụ.
Nhưng điều đó đã không xảy ra. Khi bị thủng lưới bàn đầu tiên,
Mourinho thậm chí còn tung thêm một tiền đạo vào sân (Demba Ba thay
Lampard). Trước đó, Juan Mata đã thay Willian và Obi Mikel lúc này mới
được cho vào thay van Ginkel để đảm bảo rằng đội bóng còn có ý thức
phòng ngự.
Ngay cả khi chủ quan, Mourinho cũng không mạo hiểm đến thế. Có lẽ là
ông đang muốn thay đổi? Không còn là một Mourinho vỗ ngực và tự phụ khi
đến Madrid rằng: “Tôi mang đến đây cả ưu và khuyết điểm của mình, và tôi
sẽ không thay đổi”?
Đây là lúc Mourinho… học việc
Mourinho thật ra không phải một HLV có sở trường tấn công: Ngay cả
khi Madrid của ông trước đây có ghi cả trăm bàn và hủy diệt đối phương
7-8 bàn/ trận, thì chúng ta vẫn không thấy đội bóng ấy hấp dẫn. Real
Moudrid tấn công theo bài, và nhờ đẳng cấp cao của các cầu thủ tấn công
và cách tổ chức của Mourinho, họ tỏ ra rất hiệu quả.
Đang học việc?
Nhưng Chelsea không có những cầu thủ tấn công cùng đẳng cấp với
Madrid. Trong lần thứ hai đến Stamford Bridge, ông cũng không còn sở hữu
những cầu thủ lì lợm và có tổ chất tổ chức tốt như trước kia để có thể
áp dụng lối chơi phòng ngự phản công sở trường nữa.
Và chúng ta thấy rằng trận gặp Basel, Mourinho đã muốn thử cho
Chelsea chơi tấn công biến hóa, nhưng rõ ràng về mặt này, HLV người Bồ
vẫn chỉ là… học việc so với những nhà cầm quân có tư tưởng tấn công thực
sự, và biết cách kích thích đội bóng tấn công.
Một đêm trước đó, Real Madrid của người kế nhiệm Mourinho, Carlo
Ancelotti, đã đè bẹp Galatasaray ngay tại Thổ Nhĩ Kỳ, điều mà Madrid
chắc chắn, nhưng xơ cứng của Mourinho mùa trước không làm được. HLV
người Ý đã tận dụng rất tốt số lượng cầu thủ tấn công dồi dào của đội
bóng áo trắng.
Nếu Chelsea thắng tối thiểu, Mourinho có thể sẽ không thay đổi, trong
khi đội bóng áo xanh không những mất cân bằng theo “tiêu chuẩn
Mourinho”, mà còn theo lý thuyết chiến thuật: Đội bóng cần ít nhất 4 cầu
thủ chuyên trách phòng ngự.
Thua sớm tức là hệ thống ấy có vấn đề, và việc phải làm là sửa chữa
nó. Chelsea của Mourinho vẫn sẽ có cơ hội sửa sai. Nếu đội bóng áo xanh
chơi như vậy mà vẫn thu được kết quả tốt đẹp, thì họ có thể sẽ thua và
giật mình tỉnh giấc vào thời điểm không còn gì để cứu vãn. Thất bại ở
đây giúp Mourinho nhìn ra rằng khi thay đổi triết lý thường thấy, ông
vấp phải những gì.
Và đời cầm quân cũng không thể chỉ luôn suôn sẻ như vậy được. Chúng
ta có lẽ cũng muốn chứng kiến xem khi một cơn khủng hoảng thực sự bùng
phát, ông
Mourinho có đánh rơi vẻ lịch thiệp của mình? Và giới hạn của HLV này đến đâu? Thời gian sẽ cho câu trả lời.